Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Tự kỉ - Talk alone

Tật xấu....

Tôi là 1 con nghiện facebook, tôi thích nói chuyện với mọi người. Nhưng cái mà tôi thích nhất có lẽ là lặng lẽ inbox vào hộp thư của ai đó - giữa đêm - về một câu chuyện bất kì khi người ta đang offline - một cuộc hội thoại 1 người nói (ý tôi là viết) và chưa chắc có người nào nghe (ý tôi là đọc - à mà chắc bạn đọc hiểu mà).
Gọi là thói quen cũng được, sở thích cũng chẳng sai, chẳng hiểu sao việc làm đó lại khiến tôi cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng. Tôi thường inbox và chia sẻ những suy nghĩ linh tinh viển vông, có khi là tâm sự, có khi là chuyện buồn, là những nỗi niềm khúc mắc. Thường là cảm giác mỗi lần làm vậy rất cao hứng, inbox vào tin nhắn của người nào đó khi họ đang không online, mong chờ xem người ta có đọc hay không, vừa háo hức xem 1 thời gian sau người ta phản ứng và hồi âm thế nào, phần khác lại mong người ta hơi hời hợt và đừng chú ý đến cái tin nhắn đó. Kì lạ, đan xen rất nhiều suy nghĩ về sự mong đợi kết quả cho một hành động, và cũng có nhiều cái động cơ cho hành động đó.
Xét cho cùng, từ bé tôi là 1 kẻ không thích nhờ vả người khác giúp mình, cái tôi cần là sự đồng thuận, 1 người lắng nghe : nó lí giải cho việc tôi tìm kiếm 1 người để nhắn tin. Không muốn được giúp đỡ mà muốn tự giải quyết bất cứ chuyện gì lí giải cho việc hi vọng người ta đọc xong rồi bỏ qua không chú ý. Nhưng bản tính muốn được quan tâm lại khiến cho tâm tưởng hi vọng người ta sẽ đọc cái tâm sự ngốc ngếch của mình, rồi phản hồi, rồi an ủi - và tất nhiên đi kèm với hi vọng đó cũng là 1 sự lo sợ tầm phào liệu rằng người ta có lơ mình không, có quan tâm mình đủ để phản hồi lại tin nhắn đó hay chăng ?
           Hơn nữa, cái sự tĩnh lặng của 1 người lắng nghe (một lần nữa ý tôi là đọc - bạn hiểu mà ) khi nghe tôi kể lể (...) khiến tôi bình tĩnh và yên tâm. Cho tôi cảm giác được đồng thuận và cổ vũ bằng 1 cách nào đó mà tôi cũng không hiểu nổi, có lẽ vì việc tôi đang làm là kể cho 1 phương tiện lưu trữ tin nhắn ở 1 server nào đó về sự việc gì đang diễn ra trong đầu mình nên làm gì có ai phản đối hay ngăn cản tôi :)) hehe. Nhưng cái hộp thư lưu trữ đó lại là của 1 người sở hữu, một người bằng xương bằng thịt, nó cho tôi cảm giác thật hơn khi muốn chia sẻ một điều gì đó thay vì viết vào 1 tờ giấy vô tri của cuốn nhật kí hoa mĩ màu mè hay 1 cuốn tập vở chán ngắt nào đó, rồi cất giấu, rồi đốt đi.
Thế đấy, mỗi người có 1 sở thích riêng...tôi cũng vậy, thoạt đầu cứ nghĩ nó bình thường, nhưng trong đầu cứ thích hình tượng hóa nó thành 1 thứ bất thường, rồi ngẫm, rồi nghĩ và phân tích - cuối cùng thì phân tích vẫn ra đấy thôi. Tức là nó bình thường mà. Cảm thấy mình lảm nhảm đêm khuya thật là kì lạ :))
Mình viển vông quá rồi chăng ? ...........
Haiz, thở dài nửa đêm ngày đánh mốc 2/3 của tháng 7
đã 11h77 phút tối rồi.
Chắc là ngủ thôi nhỉ.
Ai đó đọc bài này...ngủ ngon.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét